Khu vườn kỷ niệm

06:01, 08/01/2021
1.jpg

Đầu đông cả khu vườn của bà nội vào mùa lá rụng. Bắt đầu từ cây ngân hạnh lá tròn xoe xoe như mắt của đứa trẻ lên hai. Sau đó đến cây me già, chuyên ra quả trái mùa. Vào những ngày này, từng đám lá xanh mỏng dần rồi chuyển mầu vàng sẫm. Gió đông xáo xác thổi đưa lá me tản mát khắp chốn. Cơn gió tiếp theo bứt nốt những chiếc lá vàng tý hon còn sót phủ dày kín mặt sân. Cây khế chua trong vườn cũng đang có sự chuyển mình kỳ lạ nhất trong năm. Không còn xanh mướt từ gốc đến ngọn, cây khế già giờ trơ trọi đến tội nghiệp. Đợt lá vàng cuối cùng cũng mang theo cơ bản quả trên cây, đánh dấu thời kỳ buồn tẻ nhất trong năm của cây khế. Bụi cúc mâm xôi gầy nhẳng, trơ toàn cành, phía đầu ngọn đang cố đâm ra một nụ hoa vàng rực nhìn xa không khác gì giọt nắng tươi vui, tinh nghịch nhảy nhót. Đám hương nhu bị cái lạnh quay quắt thổi se sắt toàn thân, cánh hoa hình như cũng tím tái hơn trong gió. Cuối vườn cây hồng bạch 2 năm nay không hé nổi một nụ hoa. Tôi cứ thắc mắc mãi với bà, cây chẳng sâu bệnh gì, trước đầy hoa mà nay lại không. Bà nói bâng quơ, có lẽ nó nhớ người trồng…

2 năm trước, khi ông nội còn tương đối khỏe, hàng ngày công việc chính của ông là ra vườn. Ông sưu tầm rất nhiều giống cây từ khắp nơi về trồng. Ông chia khu vườn thành các khoảnh riêng biệt để trồng cây ăn quả, hoa và cây thuốc. Một năm đôi lần, vào khoảng cuối tháng 4 và đầu tháng 10, dù có ốm mệt thế nào ông cũng cố gắng ra vườn xáo xới lại đất. Ông còn xuống tận bãi, đào đất phù sa về đổ vào từng gốc cây. Bà sốt ruột bảo, ông già rồi, dưỡng sức nghỉ ngơi thôi, vườn tược cũng chăm vừa phải. Ông tôi cười cười, vừa làm vừa chơi ấy mà. Phải lao động mới khỏe người. Già rồi ngồi không càng oải. Mà bà chả thích nhất vườn nhiều cây đấy thôi. Không cản được ông, bà cũng “lao” ra vườn nhổ cỏ, chăm sóc, tưới cây. Có đôi khi tôi thấy ông bà trò chuyện về một cái cây nào đó như kể chuyện về… một người.

Ông tôi đột ngột về miền mây cũng vào một ngày đông lạnh giá. Buổi sáng trước đó, theo thói quen ông vẫn ra vườn tưới cây. Phải đến nửa năm, tôi không thấy bà ra vườn, mắt lúc nào cũng đờ đẫn, ngập nước. Khu vườn vắng người chăm sóc, cỏ đã mọc xanh trên đất, chen lấn vào những luống hoa, cây thuốc ông trồng. Nhớ ông bà, thỉnh thoảng ngày nghỉ tôi tranh thủ về thăm, ra vườn làm cỏ. Chủ nhật này tôi lại về với bà, trước khi về đã mua thêm rất nhiều các loại phân, thuốc kích lá, kích rễ. Tôi sẽ dành trọn vẹn một ngày để làm vườn, hy vọng  mùa xuân đến sẽ mang sức sống mới về cho cây lá. Bà tôi cũng sẽ dần nguôi ngoai và khỏe mạnh hơn. Từ ngoài cổng loáng thoáng thấy bóng người trong vườn, tôi chững lại, bà chân đi ủng, tay thoăn thoắt xáo đất, nhặt cỏ. “Bà phải thay ông chăm sóc cây cối, nhà cửa chứ. Ông về nhìn thấy vườn tược xanh tốt, cây cối ra hoa kết quả, chắc sẽ vui, yên tâm hơn”, giọng bà bình thản. Đứng giữa vườn, hình như tôi lại đang thấy cây lá reo vui./.

Hoa Xuân


 



BÁO NAM ĐỊNH ĐIỆN TỬ

Giấy phép số: 136/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 17/3/2022.

Tổng biên tập: Phạm Văn Trường

Phó Tổng biên tập: Trần Vân Anh, Nguyễn Thị Thu Thủy

Tòa soạn: Số 68 Trần Phú, TP Nam Định, tỉnh Nam Định

Điện thoại: 0228.3849386; Email: toasoanbnd@gmail.com