Lê Lam
(tiếp theo)
Lên tầng ba đi đến một phòng làm việc sâu ở bên trong. Anh Cư gõ se sẽ rồi dẫn tôi vào.
Trong phòng duy nhất có một anh đang cắm cúi ngồi viết. Anh Cư nói:
Thưa anh, em bé này sẽ làm việc theo yêu cầu của anh. Anh Cư từ từ nhẹ nhàng lui ra. Tôi vẫn đứng.
Một giọng nói trầm ấm nhè nhẹ. Anh ấy vẫn cắm cúi viết.
Em ngồi xuống ghế này. Em tên là gì nhỉ?
Dạ, em tên là Lẫm.
Thế Lẫm giúp anh chép các bản viết này của anh cho rõ ràng, ngay ngắn theo trình tự. Những bản anh viết dập xóa, ngoằng trên, móc dưới nhiều quá thì Nhà in không thể sắp chữ được. Em làm được chứ.
Dạ, em làm được ạ!
Đồng chí Trường Chinh trao tặng Huân chương Sao Vàng cho Lực lượng Công an nhân dân Việt Nam, ngày 19-8-1980. |
Anh nói với tôi mà vẫn không ngẩng lên tôi, vẫn cắm cúi viết. Hình như anh viết rất nhanh, tôi nghe rõ tiếng bút roàn roạt, cặp kính trắng rung rung.
Tôi cắm cúi viết sao cho chữ thật rõ, thật đẹp và cũng phải thật nhanh, vì tôi đoán là việc rất gấp. Khi viết xong tôi đưa cho anh xem lại.
Anh xem rất chăm chú và chữa một vài dấu cho thật rõ, thêm một vài dấu phẩy hoặc chấm phẩy, một vài dấu chấm, khi đã có dấu chấm thì chữ tiếp theo phải viết hoa.
Tôi nhìn theo tay anh dò từng chữ. Rồi anh nói với tôi: Em làm được đấy, bây giờ em đem tờ giấy này xuống tầng hai đưa cho anh Tiệp để sắp chữ...
Tôi cắm cúi làm tiếp sang tờ thứ hai, rồi thứ ba. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo ở đầu bàn. Anh đặt bút xuống bàn, cầm ống nghe, nhích ghế lại gần máy điện thoại. Anh vẫn ngồi nhưng tư thế đã xoay nghiêng và mặt quay hẳn về phía tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi cũng ngừng viết và nhìn thẳng vào anh. Linh tính lóe lên, tôi bỗng nhận ra... anh, anh gì, mà đến lúc ấy tôi vẫn không biết tên... nhưng mà nhận ra chính xác là tôi đã gặp anh ở gốc cây xanh quê tôi: Thôn Nhị - Hải Bối. Hình như trong anh cũng có cái gì tương tự cho nên lúc đó miệng anh thì nói mà mắt anh sáng lên nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt sáng ngời mà tôi chưa từng thấy. Khi anh vừa buông ống nói, tôi đã chỉ thẳng vào anh và anh cũng cười và chỉ thẳng vào tôi:
Có phải anh gặp em ở gốc cây xanh ở bên kia sông Hồng, ngang với làng Gạ, làng Sù ở bên này sông?
Vâng! Hôm em gặp anh mặc áo the, che ô đen... Em đưa thư cho anh Cư, anh Cư lại đón anh. Em đoán có lẽ là thế... Và anh còn chỉnh em về việc lộ bí mật. Em đã nói lại nhưng rồi cũng đành im không nói được gì, trong lòng vẫn hơi ấm ức. Anh nói:
Thế à! Anh lại nhắc lại chữ "Thế à" mà tôi còn nhớ mãi trong lần gặp anh đầu tiên. Nhưng tôi nói ngay:
Em ấm ức nhưng chỉ một tí thôi, sự ấm ức dễ chịu. Chẳng ngờ hôm nay em lại được gặp lại anh.
Nụ cười của anh mới đôn hậu làm sao, đôi mắt sáng như sao nhìn tôi trong giây lát, rồi anh lại cắm cúi viết, tôi cũng cắm cúi chép lại rồi chạy xuống Nhà in như con thoi mà không biết mệt.
Đêm hôm ấy khi cơ quan đã vắng lặng, còn vài anh em, tôi mới hỏi anh Cư:
Anh ấy là ai? Có lẽ vì cảm động quá nên em quên mất không hỏi tên anh ấy!
Anh Cư nói rất nhỏ nhẹ: Anh ấy là anh Nhân. Tôi hỏi: Anh Nhân làm gì, là gì?
Anh Cư ghé vào tai tôi: Anh Nhân là đồng chí Trường Chinh - Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản Đông Dương. Đảng Cộng sản Đông Dương đã tự tuyên bố giải tán. Nhưng Đảng chỉ tuyên bố với bên ngoài thế thôi, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu. Thực chất, Đảng Cộng sản Đông Dương vẫn tồn tại, và còn bí mật phát triển mạnh mẽ trong nhân dân, đồng bào, và lãnh đạo nhân dân từng giờ, từng phút. Các giấy tờ đánh máy của nội bộ Đảng lấy tên là Cứu quốc Hội. Tổng Bí thư của Cứu quốc Hội là anh Nhân... Ít lâu sau, anh Hương (tức Mười Hương) sang làm việc với anh Tuyên, anh Cư. Anh Hương nói với tôi rằng: Lẫm có thích sang bên anh Nhân làm với các anh không? Tôi trả lời: Em ở đây đã quen rồi nên em không muốn đi đâu cả. Với lại, em đi đâu là do anh Tuyên hay anh Cư thôi.
(còn nữa)