Nhà thơ, nhà báo ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG quê xã Xuân Hòa, huyện Xuân Trường; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam.
Tác giả của 3 tập thơ đã xuất bản: Mắt đêm, Câu thơ mặt người, Ngày rất dài.
Giải thưởng Văn học Nghệ thuật 2007 của Ủy ban Toàn quốc các Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Việt Nam; Giải Nhì Giải thưởng cuộc thi Thơ của Tuần báo Văn nghệ Hội Nhà văn Việt Nam 2008-2010; Giải Nhì Giải thưởng cuộc thi Thơ của Tạp chí Văn nghệ Quân đội 2008-2009; Giải thưởng Thơ Tạp chí Sông Hương 1996; Giải Nhì Giải thưởng Văn học Tạp chí Tuổi Xanh năm 1993; Giải Nhất Giải thưởng Văn học Tạp chí Tuổi Xanh năm 1994; Giải thưởng Trí thức trẻ tiêu biểu 1000 năm Thăng Long - Hà Nội.
Hiện ông là Tổng Biên tập Tạp chí Việt Nam Hội nhập, Phó Viện trưởng Viện Chính sách, Pháp luật và Quản lý.
Báo Nam Định trân trọng giới thiệu một số bài thơ của tác giả Đoàn Mạnh Phương.
Quê hương
Chạm mặt vào hôi hổi mùa màng
Nơi đất nâu nghén đòng đòng rạo rực
Nơi gốc rạ trầm tư và ngọn gió
hú mênh mang trên những thao thức của
nhà nông vừa đặt lưỡi cày...
Tiếng cá mè quẫy ran sưng tấy mặt ao làng
mơn mởn ếch kêu mưa
Hổn hển như mùa thu vượt trườn lên mùa hạ
Tôi nảy mầm thành Tôi
cổng đình thêm mảnh vá
Con trâu già nhai lại những ngày xưa...
Bới lên từng tiếng ve chôn cất tuổi thần tiên
Ông bà bay về trời
Lá trầu không rụng vàng pho sách cổ
Tuổi thơ nhảy lò cò
Tuổi thơ lồng như gió
quất lên tôi khúc khích rơm vàng!
Năm tháng gò lưng gánh từng giọt mồ hôi
Băng qua những nỗi niềm ẩm mốc
Bồ thóc rì rầm kể về những viên gạch
đường làng
những mùa đông đã vữa
từ áo nâu quần cộc lớn lên...
Xưa cha từng ra đi quăng lưới gọi bình minh
giờ giọt lá tâm linh của bóng đa đầu làng
cũng bắt đầu nhỏ xuống
Tóc mẹ bạc trắng đầu
sóng vào ly rượu trắng
Nơi Cha ngồi nhấm nháp những hoàng hôn...
Con yêu
(Viết cho con trai Đoàn Mạnh Hiếu)
Thời gian dập dồn vỗ trống, gọi con nẩy mầm.
Con đẹp như là năm mới, chân đạp tung lồng ngực mùa xuân
Giống Cha từ đôi mắt buồn, cả trong dáng đi tất bật
Ngắm con - Cha thấy tuổi thơ, bước ra từ trong ký ức
Ông bà đã bay về trời, thương con, vắng vòng tay ấm
Cha giấu nước mắt vào tim, ôm con trong lòng thêm chặt
Rồi mai con lớn như cây, hai chân đứng trên mặt đất
Cuộc đời rậm rạp vô cùng, con hãy mở to đôi mắt.
Trên đời, còn nhiều người tốt, cho con cảm xúc ngọt lành
Trên đời, rất nhiều kẻ xấu - con hãy là người thông minh
ở đời con đừng sợ khổ, gian nan giúp mình lớn lên
ở đời đừng sợ kẻ ác - vượt qua sẽ gặp người Hiền
Gia tài mà cha để lại, không phải nhà lầu xe hơi
Là những trang văn đa cảnh, kể nên những câu chuyện đời
Chỉ mong ngày con khôn lớn
Hồi âm cho cha nụ cười…
Hồn người xưa
Bão đời bể dâu, bơ phờ gạch đá. Gỡ tìm nhân gian
trong pho truyện cổ
Hồn ai mờ tỏ, ngạt ngào gió tươi - Hay hồn ai đó
Thở run chân người
Chạm vào cổ xưa, dấu rêu lặng lẽ. Huyền ảo khói sương
nóng từng giọt lệ
Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm
phải đâu chuyện vừa...
Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi
mà nhìn bàn chân!
Giữa màn sương khói, giữa bao xoay vần
Này đây - nước mắt
Lấy mà rửa thân!
Ngày rất dài
Ngày rất dài
Bằng những phép cộng
Những trái tim cộng vào nhau
bằng phép cộng của sự cảm thông vô giới hạn
phép cộng của những cảm xúc nối kết những cảm xúc
của ánh sáng cộng vào ánh sáng
của hy vọng cộng đầy hy vọng
cộng vào nhau
chuỗi tư duy chuyển động...
Ngày rất dài
khi trên nền đất ấm
cảm nhận được sự gấp gáp của bước chân
của tia nắng từ mặt trời nóng bỏng
từ cõi người mở một vòng tay rộng
Ngày rất dài
mỗi khi ta ngoảnh lại
và thời gian
một bàn tay vẫy mãi
Ngày rất dài
khi nghĩ tới ngày mai
Với mỗi ngày
một bí mật cầm tay.