Tháng tư, sau những đợt mưa xuân cuối cùng, khắp các vườn quê, hoa trái bắt đầu đua nhau khoe sắc trong nắng mới.
|
Ảnh minh hoạ: Internet |
Đám hoa loa kèn đỏ tươi sáng rực một góc vườn, tấu lên khúc nhạc chào mùa hạ. Hoa cà tím, hoa bầu trắng, hoa mướp vàng rung rinh bên những cánh bướm rập rờn. Trên những vòm nhót lốm đốm quả chín vàng, mấy chú chim sâu chuyền cành, kêu lích rích. Mé bờ ao, những cây dâu tằm vào độ chín rộ, từng chùm quả lúc lỉu làm trĩu cả cành xuống gần mặt nước. Những quả dâu hồng tươi, đỏ sẫm chen chúc bên nhau, trông thật ngon mắt. Cái nắng đầu mùa tinh khôi và trong trẻo đổ tràn trên vòm lá khiến cả khu vườn bừng dậy sức sống mới. Dưới mặt đất vẫn còn mềm ẩm và mát rượi, đám trẻ con chúng tôi mỗi đứa một chiếc rổ con, thoải mái chân trần, chạy ào ra mé bờ ao hái dâu giúp bố mẹ. Phải từ từ vin những cành dâu mảnh mai rồi nhẹ tay hái những quả chín đỏ tươi, mọng nước cho vào rổ, tránh làm dâu bị giập và rụng quả non. Chúng tôi để riêng những quả màu tím sẫm, ngọt lừ vào túi áo, thỉnh thoảng lại ngừng tay hái dâu, bỏ tọt một quả vào miệng. Mùa dâu chín rộ, nhà nào cũng ngâm một bình dâu với đường để giải khát mùa hè. Nước dâu vừa mát, vừa thơm, lại có màu đỏ sậm thật bắt mắt. Hồi ấy, cả làng tôi chưa nhà ai có tủ lạnh. Những ngày hè nóng bức, trẻ con chúng tôi thường nghĩ ra cách pha nước dâu, đổ vào chai thủy tinh đậy kín lại, buộc cổ chai bằng một sợi dây rồi thả xuống giếng. Sau một hồi chạy nhảy, nô đùa, đứa nào cũng khát và mệt, lúc đấy chỉ cần chạy về nhà, kéo chai nước dâu dưới giếng lên, rót chia nhau mỗi đứa một cốc nhỏ, uống ừng ực. Thứ nước dâu làm lạnh theo kiểu rất đỗi dân dã ấy vẫn còn đọng mãi vị ngọt ngào và mát lịm trong tôi đến tận bây giờ. Tôi còn nhớ, quả dâu ngâm xong, sau khi chắt hết nước để dành cũng không bỏ đi mà còn được dùng làm mứt. Món mứt dâu dẻo quánh, chua chua, ngọt ngọt, có vị thơm của trái chín lên men, bên ngoài phủ lấm tấm những hạt đường trắng ngà được cất trong hũ thủy tinh, thỉnh thoảng bà lại đưa ra mấy quả làm quà cho lũ trẻ.
Chúng tôi xa quê, những mùa dâu chín, mẹ thường không quên gửi lên cho mỗi chị em một túi dâu chín mọng. Sống nơi phố xá giờ chẳng còn thiếu thốn, nhưng mỗi lần nhận món quà quê đơn sơ mà ấm áp của mẹ, chúng tôi lại ngồi hì hục cả buổi, sên một chảo mứt dâu để trở lại thời thơ ấu ngọt ngào bao kỷ niệm./.
Lam Hồng